Chương 27

Thập Niên 70 Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

3.889 chữ

28-02-2023

Chủ yếu là không thể buông, thanh danh của con gái đặc biệt quan trọng, hôm qua cô ta ở khu người nhà của nông trường từng xuất hiện nói khoác, cũng từng tự ý lấy thân phận vợ chưa cưới của Lưu Hòa Xương, còn có nhiều công nhân chính mắt thấy cô ta ngủ lại ở nhà họ Lưu như thế, lúc này buông tay đối với cô ta mà nói chính là đường cùng.

Đồn đoán linh tinh có thể lấy mạng cô ta.

Cả nhà Chu Hồng Hà trở vào nhà nghĩ cách làm sao níu kéo Lưu Hòa Xương, Tần Thanh Man nhà bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng đáng ghét.

Ánh mắt vừa nãy Lưu Hòa Xương nhìn cô, cô đã nhìn thấy rồi, ánh mắt sến sẩm đó thật sự vô cùng khiến người ta buồn nôn.

“Chị, chị sao thế?”Sở Sở ngồi xổm bên cạnh lò lửa dùng khúc cây thấm nước viết chữ, cảm nhận được sự bất thường của Tần Thanh Man trước tiên, cậu vội vàng buông đồ trong tay xuống chạy về phía Tần Thanh Man.

“Không sao, chỉ là bị đông lạnh thôi.

”Sở Sở quá nhỏ, Tần Thanh Man chắc chắn không thể nói chuyện của Lưu Hòa Xương cho cậu nghe được.

“Chị, em rót nước cho chị.

” Sở Sở lanh trí chuyển hướng đi rót nước nóng, cậu còn nhỏ, cũng không nghi ngờ, còn thật sự cho rằng lúc Tần Thanh Man vừa ra khỏi cửa ôm củi đốt bị đông lạnh rồi.

Nhận lấy bát nước nóng, Tần Thanh Man cũng không lãng phí sự quan tâm của Sở Sở, uống một ngụm nước nóng, đồng thời cũng cố gắng xóa đi hình ảnh của Lưu Hòa Xương trong đầu, nói đến việc chính: “Sở Sở, em có biết nhà ai trong thôn có chó con choai choai không?”Nhớ lại sự đê tiện của Lưu Hòa Xương trong nguyên thư, Tần Thanh Man không thể không phòng ngừa chu đáo.

“Chị, trong thôn ngoài nhà thợ săn nuôi chó thì không có ai nuôi nổi.

” Sở Sở mở to đôi mắt long lanh nghi hoặc nhìn Tần Thanh Man.

Trong nháy mắt Tần Thanh Man hiểu được ý của cậu.

Thời đại này nuôi sống người đã không dễ dàng, thật sự không có nhà ai nuôi chó, dẫu sao chó cũng ăn rất nhiều, có thể nuôi chó trừ khi là thợ săn dựa vào núi kiếm ăn.

Khẽ cau mày, Tần Thanh Man suy nghĩ sâu xa.

Đừng thấy chỗ bọn họ tuyết lớn phủ kín núi, nhưng chỉ cần trời trong không có tuyết rơi vẫn có người ra vào núi, từng nhà ở đây đều là hàng rào bằng cọc gỗ, cao bằng người, chỉ có thể phòng ngừa dã thú chứ thật sự không phòng ngừa được người có ý.

Hiện giờ nhà bọn họ chỉ có cô và Sở Sở, đều không có sức chiến đấu gì, cần phải có năng lực tự vệ.

Không thể nuôi chó, vậy thì nuôi một ít động vật khác đi.

“Sở Sở, có người nuôi ngỗng không?” Dù Tần Thanh Man đã tiếp nhận kí ức của nguyên chủ, nhưng một năm này nguyên chủ bận rộn bổ sung đồ dùng trong nhà, căn bản không để ý trong thôn, Sở Sở còn chưa được năm tuổi thạo tin tức hơn.

Dù Sở Sở không biết vì sao Tần Thanh Man lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời ngay lập tức: “Chị, nhà thím A Vân có nuôi ngỗng, hai con, vô cùng lớn, nếu cánh không cắt thì có thể bay nữa đó.

”Nhìn Sở Sở đưa cái tay nhỏ gầy nhom ra trước mặt mình khoa tay múa chân kích cỡ con ngỗng, Tần Thanh Man lộ ra nụ cười hài lòng.

“Chị, ngỗng của nhà thím A Vân rất dữ, biết mổ người, Lưu Tam Côn lười nhất trong thôn đã bị mổ rồi, hai chân bị mổ đến mức bầm đen, nếu không phải thông minh leo cây nhanh, đoán chừng còn sẽ bị mổ thảm hơn.

”Nhắc đến chuyện mất mặt của Lưu Tam Côn, Sở Sở vui vẻ, mặt mày rạng rỡ.

Cậu không thích Lưu Tam Côn, đối phương vừa lười vừa tham ăn còn bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thường xuyên bắt nạt người già yếu cô độc trong thôn, cậu từng bị đối phương hăm dọa, nếu không phải chạy nhanh, chắc chắn cậu đã bị đối phương đánh rồi.

Vốn dĩ Tần Thanh Man chỉ muốn hỏi thử nhà nào trong thôn nuôi ngỗng đi chia một con trông nhà, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, cô lập tức nhạy bén phát hiện có vấn đề: “Sở Sở, có phải Lưu Tam Côn từng bắt nạt em không?”Sở Sở kinh ngạc trợn to hai mắt.

Tần Thanh Man hiểu ra, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, đồng thời cũng có chút không đồng tình với nguyên chủ.

Không bảo vệ được trẻ con, không chống đỡ được gia đình, thật sự sống uổng rồi.

.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!